Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 159: Kiên quyết không nhường




Nhân viên nhà hàng nhìn Trương Mỹ Vân, lên tiếng: "Thưa chị..."
Không đợi nhân viên nói hết câu, Trương Mỹ Vân cắt ngang giữa chừng: "Xin lỗi em, chị thu lại những lời lúc nãy.
Chị không nhường nhà hàng này lại cho đôi tình nhân kia nữa."
Nhân viên nhà hàng mắt tròn mắt dẹt nhìn Trương Mỹ Vân, không khỏi kinh ngạc vì sự thay đổi nhanh chóng của cô.
"Chuyện này..."
"Xin lỗi em, chị có lý do tế nhị."
Thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Trương Mỹ Vân, mặc dù nhân viên phục vụ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán ra được có lẽ cô quen biết đôi tình nhân kia.
Không hỏi thêm gì nữa, nhân viên đi về phía Lý Hạo Nhiên và Trương Cẩm Đan đang đứng, lễ phép thưa: "Xin lỗi anh chị, khách hàng của chúng em không muốn nhường lại nhà hàng ạ.
Mong anh chị thông cảm."
Khi nghe nhân viên truyền đạt lại ý của Trương Mỹ Vân, Trương Cẩm Đan nhướng mày tỏ thái độ khó chịu: "Vừa nãy không phải cô đã ra dấu tay nói cô ta đã đồng ý rồi sao?"
"Đúng là ban đầu chị ấy đã vui vẻ đông ý, nhưng không hiểu sao sau đó lại đột ngột thay đổi ạ."
Không cần nhân viên phải nói thêm, Lý Hạo Nhiên cũng biết tại sao đối phương lại đổi ý.
Trong khoảnh khắc chạm mắt lúc nãy, anh đã nhận ra Trương Mỹ Vân.
Hạo Nhiên không hề biết Trương Cẩm Đan là chị gái của Trương Mỹ Vân.
Anh cho rằng Mỹ Vân không muốn nhường lại nhà hàng vì mình là bạn thân của Thẩm Toàn Đức.
Trương Cẩm Đan cũng không biết trước đó Trương Mỹ Vân và Lý Hạo Nhiên đã quen biết nhau thông qua Thẩm Toàn Đức.
Cô ta nghĩ Trương Mỹ Vân không muốn nhường lại nhà hàng là vì mình.
Trương Cẩm Đan buông tay Lý Hạo Nhiên ra: "Để em đi thương lượng với cô ta."
"Cẩm Đan!"
Lý Hạo Nhiên còn chưa kịp ngăn lại, Trương Cẩm Đan đã đi thẳng tới chỗ Trương Mỹ Vân đang ngồi.
Trương Cẩm Đan giả như không hề quen biết với Trương Mỹ Vân.
"Chào cô!"
Trương Mỹ Vân vuốt dọc theo chiều dài ly nước ép trên bàn, không ngẩng đầu lên.
Trương Cẩm Đan tiếp tục trình bày: "Tôi và bạn trai tôi tới đây ăn cơm, đến đây mới biết nơi này đã được cô bao hết.
Tôi thấy hình như cô cũng sắp ăn xong rồi, hy vọng cô nhường nhà hàng này lại cho chúng tôi."
"Tôi không muốn nhường."
"Tôi sẽ trả giá gấp đôi, và thanh toán chi phí bữa ăn này cho cô thay lời cảm ơn."
Cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng ngẩng đầu lên nhìn Trương Cẩm Đan, lộ vẻ mặt lạnh lẽo: "Trên đời này không phải thứ gì cũng mua được bằng tiền.
Cô có dùng nhiều tiền cũng không mua được sự đồng ý của tôi."
Trương Cấm Đan rít lên: "Không phải cô đã ăn xong rồi sao?"
Trương Mỹ Vân gật gu: "Đúng là tôi đã ăn xong.
Nhưng việc đó thì liên quan gì tới cô?"
Trương Cẩm Đan nhìn về phía Lý Hạo Nhiên: "Vừa rồi tôi đã nói muốn cô nhường nhà hàng này lại cho chúng tôi."
Trương Mỹ Vân kiên quyết từ chối: "Không nhường!"
Trương Cẩm Đan nhăn mặt, giậm chân vẻ tức tối: "Cô...
Trương Mỹ Vân bình thản nâng ly nước ép lên uống.
Sau đó gọi phục vụ mang lên thêm hai món tráng miệng nữa.
Thái độ của Trương Mỹ Vân lúc này khác nào đang coi như Trương Cẩm Đan không hề tồn tại? Cục tức này cô ta nuốt không trôi.
Trương Cẩm Đan đi tới bên Lý Hạo Nhiên, khoác tay anh lắc lắc: "Anh Hạo Nhiên, hôm nay em nhất định phải ăn ở đây.
Anh nói xem phải làm sao đây?"
Trương Cẩm Đan là người ngang ngược nhưng cô ta không phải người hoàn toàn không có đầu óc, dưới tình huống này, cô hiểu rõ chỉ có người phụ nữ chua ngoa mới xông lên, còn người phụ nữ thông minh thì cần mượn sức để đánh, đẩy người đàn ông của mình ra giải quyết vấn đề.
Không đợi Lý Hạo Nhiên lên tiếng, Trương Mỹ Vân đã mỉa mai: "Hai vị nếu muốn ăn ở nhà hàng này thì hôm sau hãy tới.
Còn hôm nay người tới trước là tôi, nên dù tôi có ăn xong rồi cũng không có ý định nhường lại đâu.
Mời hai vị vê cho.
Khỏi tốn nước bọt để thuyết phục."
Trương Cẩm Đan nhìn Trương Mỹ Vân chằm chằm, hận không thể nhào vào cho cô mấy cái bạt tai.
Trương Cẩm Đan chỉ tay vào mặt Trương Mỹ Vân, giọng điệu đầy tức tối: "Cô cố tình muốn đối đầu với tôi đúng không?"
"Phải thì sao mà không phải thì sao?"
Trương Cẩm Đan ngúng nguẩy: "Anh Hạo Nhiên, cô ta...
cô ta bät nạt em..."
Thường ngày trước mặt Lý Hạo Nhiên, Trương Cẩm Đan luôn tỏ ra yểu điệu thục nữ, dịu dàng thảo mai nên anh muốn nhân dịp này thấy được một phần con người thật của cô.
"Thôi bỏ đi Cẩm Đan.
Chỉ là một bữa ăn thôi mà.
Ăn ở đâu cũng là ăn."
Trương Cẩm Đan làm mình làm mẩy: "Sao có thể như vậy được? Em đã khoe với bạn bè là được anh dẫn tới đây ăn rôi.
Giờ không có ảnh check in gửi cho chúng nó, thành ra em là kẻ nói dối à..."
Lý Hạo Nhiên và Trương Mỹ Vân cùng quay sang nhìn Trương Cẩm Đan.
Thì ra mục đích của người phụ nữ này muốn tới đây ăn là để ra oai với bạn bè.
Trương Mỹ Vân thở dài, thâm nghĩ đúng là chị gái cô quen tiêu tiên của người khác kiếm ra rồi nên không biết xót.
Biết mình lỡ lời nên Trương Cấm Đan vội vàng thay đổi chiến thuật.
Cô ta nũng nịu với Lý Hạo Nhiên: "Anh Hạo Nhiên, không phải anh thương em nhất sao? Anh không muốn thấy em vui à?"
Một tiếng keng vang lên khiến Trương Cẩm Đan giật mình.
Cô ta quay sang thấy Trương Mỹ Vân tay câm đĩa sáng choang xuyên qua miếng bánh tráng miệng chạm vào chiếc đĩa sứ bên dưới.
Âm thanh chói tai vang vọng trong nhà hàng rộng lớn.
Hành động này của Trương Mỹ Vân đã dọa Trương Cẩm Đan kinh sợ, theo bản năng vội nấp ra sau lưng Lý Hạo Nhiên.
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười: "Đã làm cô phải kinh sợ rồi."
Trương Mỹ Vân vừa dứt lời thì Ngô Chí Kiên quay trở lại sau khi nghe điện thoại xong.
Thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng cạnh Trương Mỹ Vân như muốn thương lượng điều gì đó bèn lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy Mỹ Vân?"
Trương Mỹ Vân lười nhác nói: "Hai người này tới đây để ăn tối, họ muốn chúng ta nhường lại nhà hàng.
Ý anh thế nào?"
Ngô Chí Kiên nhìn Lý Hạo Nhiên và Trương Cẩm Đan, nói vỏn vẹn hai từ: "Không nhường!"
Tính hiếu thắng của Trương Cẩm Đan nổi lên.
Cô ta nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Chúng Thanh Phong biết chuyện này chứ?"
Nghe Trương Cẩm Đan nhắc tới tên Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân hơi chột dạ vì cô đã giấu anh chuyện đi ăn tối với Ngô Chí Kiên.
Nhưng cô vẫn tỏ ra dửng dưng như không: "Anh Phong biết thì sao mà không biết thì sao? Liên quan gì tới cô?"
Ngô Chí Kiên nhìn Trương Cẩm Đan rồi lại nhìn sang Trương Mỹ Vân, hỏi: "Hai người là chỗ quen biết sao?"
Cả Trương Cẩm Đan và Trương Mỹ Vân cùng đồng thanh phủ nhận mối quan hệ giữa họ: "Không quen!"
Sợ Trương Cẩm Đan sẽ nói ra những điều không nên nói gây bất lợi cho mình nên Trương Mỹ Vân đành nhún một bước.
Cô quay sang nói với Ngô Chí Kiên: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
Ngô Chí Kiên đồng ý với Trương Mỹ Vân: "Được rồi! Cứ làm theo ý em đi."
Trương Mỹ Vân và Ngô Chí Kiên rời khỏi nhà hàng.
Khi Mỹ Vân đi lướt qua Trương Cẩm Đan, hai người nhìn nhau với ánh mắt toé lửa.
Dù sao cũng đã lâu rồi không gặp nhau nên Trương Cẩm Đan quyết định sẽ tặng cho Trương Mỹ Vân một món quà nhỏ.
Cô ta lén lấy điện thoại chụp lại hình ảnh em gái mình đang sánh đôi bên Ngô Chí Kiên và gửi cho Chúng Thanh Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.