Sau khi Trương Mỹ Vân và Ngô Chí Kiên rời khỏi nhà hàng, Lý Hạo Nhiên chẳng còn tâm trạng nào để ăn uống nữa, nhưng Trương Cẩm Đan vẫn tỏ ra vô cùng háo hức.
Trương Cẩm Đan gọi những món ăn đắt tiền, tạo dáng sang chảnh rồi mở điện thoại chụp ảnh tự sướng vẻ thỏa mãn.
Trong lúc cô ta mải mê chỉnh sửa ba nghìn tám trăm tấm ảnh để up mạng xã hội sống ảo thì Lý Hạo Nhiên check mail công việc.
Anh xử lý xong xuôi mọi việc rồi mà Trương Cẩm Đan vẫn còn cặm cụi chỉnh ảnh.
Lý Hạo Nhiên nhắc: "Em không ăn đi, đồ ăn nguội hết cả rồi."
Trương Cẩm Đan dán chặt mắt vào điện thoại, không ngẩng lên nhìn anh: "Anh cứ ăn trước đi, em gửi nốt mấy cái ảnh cho bạn rồi ăn sau."
Lý Hạo Nhiên thở dài ngao ngán, trong đầu anh le lói suy nghĩ muốn chia tay với cô gái đang ngồi trước mặt.
Anh đã ăn xong phần của mình mà Trương Cẩm Đan vẫn chưa buôn động đũa.
Bỗng Trương Cẩm Đan ngước lên nhìn Lý Hạo Nhiên, đưa điện thoại cho anh nhờ vả: "Anh chụp cho em cái ảnh đi."
Lý Hạo Nhiên vốn không thích mấy vụ ảnh ọt này lắm cho nên từ chối: "Anh không mấy khi chụp ảnh, chụp không đẹp đâu."
"Anh cứ chụp đi, em sẽ hướng dẫn cho."
Vừa nói Trương Cẩm Đan vừa nhét điện thoại vào tay Lý Hạo Nhiên.
Anh miễn cưỡng chụp cho cô ta vài tấm.
Trương Cẩm Đan tạo dáng vô cùng chuyên nghiệp, chẳng khác nào mẫu ảnh.
Trương Cẩm Đan dặn dò: "Anh đừng chụp gần quá nhìn mặt em sẽ bị to, người em bị béo đấy."
Lý Hạo Nhiên ậm ừ qua loa rồi chụp đại vài kiểu sau đó đưa điện thoại trả cho Trương Cẩm Đan.
Xem ảnh xong, mặt Trương Cẩm Đan méo xẹo đi, lắc lư người tỏ vẻ không hài lòng: "Anh chụp ảnh kiểu gì thế này? Cái thì mất nét, cái nhắm mắt, cái thì nhìn như ngáo ngơ ấy..."
"Anh đã nói là không biết chụp ảnh rồi còn gì."
Trương Cẩm Đan tỏ thái độ hờn dỗi: "Anh thông minh như thế, làm gì mà không biết chụp ảnh.
Có mà anh không đặt tâm tư vào việc chụp cho em ấy."
Nhưng sau khi nhận được tin nhắn từ hội bạn gái trong group chat, Trương Cẩm Đan lập tức tươi cười hớn hở trở lại: "Anh Lý Hạo Nhiên, các bạn em khen em số tốt, nên mới yêu trúng được một người vừa giàu có lại vừa tâm lý, chiều chuộng bạn gái hết nấc như anh đấy."
Lý Hạo Nhiên điềm đạm đáp: "Bạn em quá lời rồi.
Anh đâu tốt như vậy."
"Các bạn em nói muốn được gặp anh.
Ý anh thế nào?"
Trương Cẩm Đan ngước nhìn Lý Hạo Nhiên bằng đôi mắt long lanh, tràn đầy hy vọng.
Cô ta âm thầm cầu mong anh gật đầu đồng ý để có cơ hội lên mặt với hội chị em.
"Em biết là đợt này anh rất bận mà, đúng không Trương Cẩm Đan?"
Trương Cẩm Đan xị mặt xuống, tỏ vẻ không vui: "Thời gian còn dài rộng, thôi để sau vậy."
Bình thường Lý Hạo Nhiên cảm thấy Trương Cẩm Đan khá đáng yêu, biết chiều chuộng, ngoan ngoãn, lại nghe lời.
Nhưng dạo gần đây anh thấy cô hơi quá phận.
Tự ý can thiệp vào chuyện công việc của Lý Hạo Nhiên, sai khiến trợ lý của anh.
Lẽ nào cô đang muốn trèo lên vị trí cao hơn hiện tại? Muốn trở thành vợ anh? Nếu đúng là Trương Cẩm Đan có những suy nghĩ xa vời đó thì Lý Hạo Nhiên cần phải nhắc để cô tỉnh ngộ: "Em có ăn không để anh gọi phục vụ dọn bàn?"
"Anh hỏi gì buồn cười thế.
Đồ ăn đắt tiên như vậy sao có thể không ăn được chứ?"
Miệng thì nói vậy nhưng Trương Cẩm Đan vẫn đang dáo dác nhìn quanh, tìm góc sang chảnh để tiếp tục tự sướng.
"Anh thấy em chụp ảnh cũng đủ no rồi."
Trương Cẩm Đan tỏ vẻ tiếc nuối ra mặt: "Mấy khi được tới những nơi sang trọng thế này, em phải tranh thủ chụp ảnh để up dần chứ.
Nếu biết nhà hàng này đẹp hơn review của mọi người em đã mang mấy bộ đồ để thay rồi."
"Vậy anh bảo Trung Anh đưa em về lấy quần áo xong quay lại chụp tiếp nhé?"
Trương Cẩm Đan không biết Lý Hạo Nhiên đang nói kháy mình nên tỏ ra rất hào hứng: "Hay là thế nhỉ?"
Lý Hạo Nhiên chán toàn tập luôn.
Anh nghĩ bụng sau này phải nâng tiêu chí chọn phụ nữ lên cao hơn chút nữa.
Để chiêu theo nhu cầu sống ảo của Trương Cẩm Đan, cuối cùng bữa ăn của họ mất gần bốn tiếng đồng hồ, kéo dài hơn hai tiếng so với dự định ban đầu.
Lý Hạo Nhiên đã phải cho trợ lý về trước.
Ô tô vừa dừng ở chân chung cư Trương Cẩm Đan đang sống, Lý Hạo Nhiên còn chưa kịp chào tạm biệt thì một bàn tay của cô ta đã cởi thắt lưng, luôn vào quần áo anh.
Lý Hạo Nhiên nãy giờ vẫn thờ ơ đột nhiên giơ tay lên, giữ cổ tay cô lại.
"Anh có muốn lên nhà một lát không?"
Lý Hạo Nhiên cân nhắc một lúc lâu rồi lên tiếng: "Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại tại đây."
Mặt Trương Cẩm Đan tái đi, cô ta ngồi thẳng lên mặt đối mặt với Lý Hạo Nhiên: "Anh đang đùa em đúng không?"
"Trong chuyện tình cảm anh luôn luôn nghiêm túc."
Trương Cẩm Đan lo lắng: "Có phải em đã làm gì khiến anh phật lòng không? Nếu có thì em xin lỗi.
Em sẽ sửa mà.
Anh tha thứ cho em nhé..."
Lý Hạo Nhiên vẫn im lặng.
Trương Cẩm Đan sốt ruột, lay tay anh: "Anh nói gì đi chứ?"
Dù sao cũng là người chủ động nói lời chia tay trước nên Lý Hạo Nhiên không thể phũ phàng vỗ thẳng vào mặt Trương Cẩm Đan được.
Anh tìm một lý do hết sức chính đáng để thuyết phục cô ta: "Sắp tới anh sẽ dốc toàn lực để tập trung vào công việc, phát triển sự nghiệp nên không có thời gian quan tâm, chăm sóc em."
Trương Cẩm Đan nói liến thoắng, trơn tru giống như đã chuẩn bị từ trước: "Nếu là vì cái đó thì không sao hết.
Em sẽ ở bên cạnh ủng hộ, động viên tiếp thêm sức mạnh cho anh."
Lý Hạo Nhiên đặt tay lên tay Trương Cẩm Đan võ nhẹ, diễn vẻ cảm động: "Cảm ơn em, nhưng anh không muốn vì anh mà em lãng phí thanh xuân của mình."
"Anh nói gì mà nghiêm trọng vậy?"
"Lần này đầu tư vào lĩnh vực kiến trúc, không phải thế mạnh của mình nên anh không nắm chắc phần thắng trong tay.
Nếu chẳng may phá sản, sẽ hoàn toàn trắng tay.
Khi đó sẽ kéo theo em phải chịu khổ cùng.
Mà anh thì không lỡ..."
Trương Cẩm Đan thầm nghĩ Lý Hạo Nhiên đi xe sang, ở siêu biệt thự hàng chục ty, thường ngày quẹt thẻ thả phanh thì đương nhiên gia thế không phải dạng tâm thường.
Cho dù việc kinh doanh của anh thua lỗ thì cũng sẽ được gia đình hỗ trợ.
Dường như đoán trước được ý nghĩ của Trương Cẩm Đan nên Lý Hạo Nhiên đánh phủ đầu luôn: "Trong sinh nhật lần thứ 18, anh đã tuyên bố sẽ tự thân lập nghiệp, không dựa dẫm vào gia đình nên bố mẹ đã chuyển giao hết tài sản cho em gái.
Thật ra xe anh đang đi được bạn cho mượn, còn nhà thì ở nhờ em gái."
Trương Cẩm Đan tròn mắt nhìn Lý Hạo Nhiên.
Nếu những gì anh nói là sự thật thì chẳng phải thời gian qua anh đã lừa dối cô sao? Nhưng cũng không loại trừ khả năng anh đang thử lòng cô.
Lý Hạo Nhiên biết Trương Cẩm Đan đã dao động nên chốt hạ luôn: "Anh có chút vốn liếng nhưng nếu đầu tư thất bại sẽ mất tất cả.
Em có thể ở trong nhà thuê tạm bợ, mặc trang phục giản dị, ăn uống kham khổ cùng với anh không?"
"Em...
em..."
"Dù em có đồng ý thì anh cũng không lỡ để em phải chịu khổ."
Trương Cẩm Đan im lặng, đang suy tính được mất thiệt hơn.
"Với ngoại hình và điều kiện của em, có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh nhiều."
Trương Cẩm Đan quay sang nhìn Lý Hạo Nhiên vẻ tiếc nuối.
Cô cứ nghĩ suốt mấy năm miệt mài thả thính, tìm mọi cách mồi chài đàn ông giàu có cuối cùng cũng tóm được một con cá mập.
Nào ngờ chưa kịp làm thịt thì phát hiện ra nó không phải "tử thân của biển cả"
mà chỉ là cá ngừ đại dương thôi.
"Vậy chỗ quà anh tặng..."
"Em cứ giữ lấy, chia tay anh không đòi lại quà."