Trương Mỹ Vân đập mạnh chiếc bút trên tay xuống bàn, nhếch môi cười.
Thấy vậy Chúng Thanh Phong hỏi: "Em cười gì thế? Anh đang nói vô cùng nghiêm túc đấy."
Trương Mỹ Vân trừng mắt nhìn Chúng Thanh Phong.
Ánh mắt như muốn toé lửa.
Cô nói thao thao bất tuyệt như một cái máy nhả chữ: "Anh nghĩ tiên là lá, chỉ cần ra cây vặt vê đây một bao tải là xong à? Anh nghĩ ai sinh ra cũng nằm trên đống tiền như anh chắc? Làm người sống cũng phải có lương tâm một chút chứ.
Anh không nghe các cụ dạy cây xanh thì lá cũng xanh, cha mẹ hiền lành để đức cho con đấy à?"
Không ngại ngần, Chúng Thanh Phong thẳng thừng đáp trả lại: "Chính vì muốn con anh được sinh ra bình an mà hưởng phúc cho nên anh mới phải bất đắc dĩ làm như vậy đấy."
Nghe Chúng Thanh Phong nói như vậy, Trương Mỹ Vân giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng.
Trong mắt anh cô là một người mẹ vô trách nhiệm với con mình như vậy sao? "Anh...
anh..."
Thấy Trương Mỹ Vân giận, Chúng Thanh Phong liên ngừng đấu khẩu với cô vì sợ tâm trạng cô không tốt sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.
Bình thường anh là người không bao giờ đôi co với phụ nữ, nhưng chẳng hiểu sao Mỹ Vân cứ khiến anh phải nói ra những lời khó nghe, thậm chí là nhẫn tâm như vậy.
"Em về phòng nghỉ ngơi đi."
Chúng Thanh Phong nói.
Trương Mỹ Vân dồn nén sự tức giận của mình lên chiếc bút đáng thương trong tay.
Cô ấn chiếc bút mạnh tới nỗi chữ ký của cô lún xuống thấy rõ trên tờ cam kết.
Ký xong, Mỹ Vân quảng chiếc bút xuống bàn rồi đứng dậy đi thẳng ra khỏi thư phòng mà chẳng buồn ngoái đầu nhìn Chúng Thanh Phong dù chỉ là một lần.
Chúng Thanh Phong nhìn theo Trương Mỹ Vân cho tới khi cô đi khuất.
Anh câm tờ cam kết lên đọc, khẽ thở dài.
Đêm hôm đó, để tránh cho Trương Mỹ Vân lên cơn tăng xông khi nhìn thấy mình Chúng Thanh Phong đã lên phòng của Chúng Thời Giang ở trên tầng 3 để ngủ.
Anh vừa đặt mình nằm xuống giường thì thấy tin nhắn báo: Ting! Ting! Chúng Thanh Phong mở tin nhắn ra xem.
Thì ra Trương Mỹ Vân vừa chuyển khoản trả Thanh Phong 200 triệu hôm qua anh cho cô mượn để cứu Trương Bá Thái.
Anh vừa thở dài, vừa lẩm bẩm: "Xem ra có người giận thật sự rồi."
Chúng Thanh Phong định nhắn tin hỏi thăm Trương Mỹ Vân, nhưng anh cứ soạn tin nhắn xong lại xoá đi.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng anh quyết quảng điện thoại xuống cuối giường, không nhắn nhủ gì hết.
Sáng hôm sau, Chúng Thanh Phong quay về phòng riêng của mình thay quần áo để đi làm thì phát hiện ra Trương Mỹ Vân không có ở đó.
Thanh Phong đoán cô vẫn còn giận vì chuyện hôm qua nên không muốn nhìn thấy mặt anh.
Thay quần áo, vệ sinh cá nhân xong, Chúng Thanh Phong xuống phòng ăn nhưng không thấy ai ngoài cô Đông đang tất bật nấu nướng.
Anh hỏi: "Sáng nay cô cho cả nhà ăn món gì vậy ạ?"
"Tối qua ông nói sáng nay ông muốn ăn phở gà, nên cô nấu phở cho ông.
Thanh Phong muốn ăn món gì để cô Đông nấu?"
Theo lối sống tối giản nên chuyện ăn uống của Chúng Thanh Phong cũng chẳng cầu kỳ.
Thường thì cô Đông nấu gì anh ăn món đó, chẳng mấy khi có yêu cầu đặc biệt.
"Cô cho cháu một bát phở gà giống ông ngoại đi ạ.' Chúng Thanh Phong nói.
"Có ngay đây! Cháu chờ cô hai phút nhé."
"Vâng ạ!"
Mọi nguyên liệu cô Đông đã chuẩn bị từ trước nên chỉ cần bốc bánh phở, bày thịt gà, tràng, trứng non và rau thơm lên trên, sau đó chan nước dùng vào là xong.
Cô Đông bê bát phở thơm phức, được bày biện đẹp mắt đang bốc hơi nghi ngút tới chỗ Chúng Thanh Phong ngôi.
Chúng Thanh Phong lễ phép nói: "Cảm ơn côi"
Vừa thử một thìa nước dùng, Chúng Thanh Phong vừa xuýt xoa khen ngợi tay nghê của cô Đông: "Nước dùng rất vừa miệng, ngọt thanh không có vị lợ của mì chính.
Nói chung là ngon xuất sắc cô ạ."
Được Chúng Thanh Phong khen như vậy cô Đông cười tít mắt vì sung sướng.
"Sáng nay trước khi đi làm, Mỹ Vân có ăn sáng không hả cô?"
Cô Đông trả lời: "Vân không ăn sáng ở nhà, nhưng có đem theo một gói bánh mỳ hoa cúc và một ít hoa quả."
Nghe cô Đông nói vậy Chúng Thanh Phong cảm thấy yên tâm rồi.
Mặc dù giận thì giận nhưng ít ra cô vẫn không để mình và con phải chịu đói.
Tại phòng làm việc của phó chủ tịch, Chúng Thanh Phong đang nghiên cứu tài liệu trình bày phương hướng tiếp thị sản phẩm của tập đoàn Tân Thế Giới tại thị trường các nước Châu Âu thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!"
Chúng Thanh Phong nói.
Võ Quế Sơn đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy vị phó chủ tịch quyền lực, anh hỏi ngay và luôn: "Boss và Mỹ Vân lại cãi nhau đấy à?"
Chúng Thanh Phong ngừng đọc tài liệu, ngước nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Sao thế?"
Võ Quế Sơn miêu tả: "Từ sáng tới giờ mặt mày Mỹ Vân cứ khó đăm đăm, hỏi cái gì cũng trả lời qua loa cho có.
Không tươi cười, rạng rỡ như mọi ngày."
Chúng Thanh Phong gật gù, ra chiều đồng cảm với Võ Quế Sơn: "Chắc hôm nay cô ấy khó ở."
Võ Quế Sơn nhìn phó chủ tịch với ánh mắt nghi ngờ: "Có phải boss lại bắt nạt người ta không?"
Chúng Thanh Phong thở dài rồi kể cho Võ Quế Sơn nghe chuyện xảy ra tối hôm qua giữa anh và Trương Mỹ Vân.
Nghe xong, Võ Quế Sơn nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Em có được phép nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình không ạ?"
"Nói đi!"
"Hai người cứ như cái tuồng chèo ấy. Đọc 𝘁r𝓾𝗒ện ch𝓾ẩn không q𝓾ảng cáo == Tr𝖴mTr 𝓾𝗒𝑒n.Vn ==
Vừa mới làm lành các kiểu các thứ, hứa hẹn này nọ xong đùng một cái lại quay ra giận giận dỗi dỗi.
Thật sự quá là mệt mỏi luôn."
Chúng Thanh Phong lôi kéo Võ Quế Sơn đứng về phía mình: "Em có công nhận là chuyện tối qua người làm sai là Trương Mỹ Vân không?"
Võ Quế Sơn gật đầu đồng tình với đại boss: "Sai quá sai luôn!"
Công bằng mà nói thì việc Trương Mỹ Vân lén đi gặp Ngô Chí Kiên sau lưng Chúng Thanh Phong là cái sai thứ nhất.
Cái sai thứ hai là cô còn viện cớ nói dối Thanh Phong (điều mà anh vô cùng ghét), rằng mình tới nhà Lại Minh Nguyệt ăn cơm.
Cái sai thứ ba là vô duyên vô cớ đùng đùng nổi giận với anh.
Chứng kiến cảnh Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong cứ gây lộn, giận dỗi, làm hoà như cơm bữa mà Võ Quế Sơn thấy sợ, muốn dẹp quách chuyện yêu đương sang một bên cho rảnh nợ.
Võ Quế Sơn nhìn Chúng Thanh Phong tò mò hỏi: "Thánh liêu của chúng ta gặp Ngô Chí Kiên làm gì vậy anh?"
Chúng Thanh Phong nhún vai thờ ơ đáp: "Chịu!"
"Là do Mỹ Vân không nói hay anh không hỏi?"
Chúng Thanh Phong trả lời cũng như không: "Biết là hỏi cô ấy cũng không nói cho nên không hỏi thì hơn."
"Anh có cân em đi chuẩn bị kế hoạch làm hoà không ạ?"
Chúng Thanh Phong xua tay, nói: "Không cân! Phải để Mỹ Vân biết cô ấy sai ở đâu đã.
Nếu lần nào chúng ta cũng xuống nước trước cô ấy sẽ được đà lấn tới."
"Em biết rồi! Vậy em quay về tiếp tục quan sát.
Hễ Mỹ Vân có động tĩnh gì, em sẽ lập tức thông báo với boss."
Chúng Thanh Phong gật đầu đồng ý với Võ Quế Sơn.
Anh không quên dặn dò: "Dạo này chỗ Sophia không thấy động chân động tay gì với Mỹ Vân, việc cô ta bỗng dưng im hơi lặng tiếng khiến anh có cảm giác khá bất thường.
Em chú ý giúp anh nhé."
"Anh yên tâm đi, em sẽ giám sát thánh liêu 24/7."
Trợ lý đặc biệt vừa rời khỏi phòng làm việc của Chúng Thanh Phong thì chuông điện thoại của anh reo.
Đó là cuộc gọi từ bác sĩ đang điều trị bệnh cho Chúng Thời Giang.
Ông gọi tới để hẹn Chúng Thanh Phong qua bệnh viện nói chuyện.