Vừa kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với bác sĩ, giáo sư Phạm Văn Toàn - người đang điều trị cho Chúng Thời Giang xong, Chúng Thanh Phong lập tức gọi điện cho Võ Quế Sơn bảo trợ lý của mình huỷ toàn bộ lịch trình làm việc của anh trong buổi sáng.
Sau đó, Thanh Phong tới bệnh viện gặp bác sĩ để trao đổi về tình hình điều trị bệnh suy thận giai đoạn cuối của Chúng Thời Giang.
Sau khi thực hiện các xét nghiệm cần thiết, bác sĩ Phạm Văn Toàn cho biết Chúng Thanh Phong có các chỉ số miễn dịch hông, và chỉ số sinh hoá phù hợp, có thể hiến thận cho Chúng Thời Giang.
Nghe bác sĩ Phạm Văn Toàn nói xong, Chúng Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thán: "Tốt quá rồi! Thật sự quá tốt!"
Bác sĩ Phạm Văn Toàn tư vấn cho Chúng Thanh Phong: "Cậu có hai quả thận phát triển bình thường, chỉ cân một quả thận cũng có thể sống được vài chục năm nữa mà không vấn đề gì.
Sau khi đo đạc thì chúng tôi thấy rằng cậu vẫn có thể sống được với quả thận của mình, và Thời Giang cũng có thể lấy thận này để ghép.
Việc hiến thận sẽ không ảnh hưởng gì đến chất lượng cuộc sống cũng như tuổi thọ của cậu."
Điều này Chúng Thanh Phong đã tìm hiểu từ trước, nên anh cũng không cảm thấy bất ngờ khi nghe bác sĩ nói.
Vì tạng người của Chúng Thời Giang và Chúng Thanh Phong khá tương đồng với nhau từ chiêu cao cho tới cân nặng, nên Thời Giang rất phù hợp để nhận một trong hai quả thận từ Thanh Phong.
Bác sĩ Phạm Văn Toàn tiếp tục tư vấn cho Chúng Thanh Phong: "Theo quan điểm nhân đạo, khi một người tình nguyện hiến tạng khi còn sống, nếu hai quả thận có độ lọc trong phạm vi bình thường thì chúng tôi khuyến cáo là nên lấy quả thận kém hơn."
Thấy Chúng Thanh Phong chau mày, bác sĩ giải thích rõ ràng hơn: "Kém hơn về chức năng hoặc có tì vết, hoặc là có bệnh nho nhỏ.
Ví dụ như có sỏi nhỏ, nang nhỏ, hoặc có một chút bất thường về giải phẫu học.
Thì ta lấy quả thận kém chứ không lấy quả thận tốt."
Không chần chừ suy nghĩ, Chúng Thanh Phong đã quyết định sẽ dành những thứ tốt nhất cho cậu của mình.
Anh nhìn bác sĩ Phạm Văn Toàn hỏi: "Cháu có thể hiến cho cậu mình quả thận tốt hơn được không bác sĩ?"
Bác sĩ nhìn Chúng Thanh Phong với ánh mắt ngỡ ngàng.
Ông nói: "Trong suốt sự nghiệp của mình, tôi đã thực hiện trên dưới 300 ca ghép thận nhưng chưa thấy ai tình nguyện hiến quả thận tốt hơn của mình cho người bệnh hết."
Chúng Thanh Phong tha thiết trình bày mong muốn của mình: "Bác sĩ cứ lấy quả thận tốt nhất của cháu để ghép cho cậu cháu đi ạ."
Bác sĩ nhìn Chúng Thanh Phong với ánh mắt nể phục không hề giấu diếm.
"Tôi sẽ truyền đạt lại với hội đồng ghép thận do ban giám đốc bệnh viện chủ trì vê nguyện vọng của cậu."
"Cháu cảm ơn bác sĩ."
Rời khỏi bệnh viện, Chúng Thanh Phong không về tập đoàn Tân Thế Giới ngay, mà lái xe tới thẳng chung cư cao cấp của mình ở Láng Hạ.
Anh không muốn thông báo tin vui này cho Chúng Thời Giang biết qua điện thoại, mà muốn tự mình trực tiếp nói với cậu.
Chúng Thanh Phong nói với thái độ hết sức nghiêm túc: "Có chuyện này cháu cần phải nói cho cậu biết."
Cách mở đầu của Chúng Thanh Phong khiến Chúng Thời Giang có cảm giác không lành.
Anh hỏi cháu mình một cách dè chừng: "Gì thế? Mày đang làm cậu thấy hơi run đấy..."
Chúng Thanh Phong chân thành khuyên: "Cháu nghĩ tốt nhất là cậu nên tìm một bức tường để dựa vào cho khỏi ngã."
Chúng Thời Giang nhìn Chúng Thanh Phong đầy cảnh giác.
Anh đặt tay lên ngực trái, khẽ khàng thổ lộ với cháu mình: "Cậu vừa mới được chọc hút dịch màng tim cách đây mấy ngày.
Mày làm ơn đừng khiến cậu phải vào viện cấp cứu lần nữa, được không?"
Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang thông báo.
Thái độ của anh vẫn nghiêm túc y như lúc đầu: "Cháu nghĩ nghe tin này xong cậu sẽ phải nhập viện một thời gian khá lâu đấy."
Chúng Thời Giang hồi hộp, nhấp nhổm không yên.
"Chuyện quái gì thế?"
"Cháu vừa từ chỗ bác sĩ Toàn về."
Chúng Thanh Phong nói chuyện lấp lửng để tạo thêm sự kích thích.
"Rồi sao?"
Chúng Thời Giang hỏi.
"Bác sĩ nói cậu phải nhập viện 1 tháng để làm phẫu thuật."
Nghe Chúng Thanh Phong nói xong, mặt Chúng Thời Giang hiện rõ hai từ hoang mang.
"Trò này đùa không vui đâu nha."
"Cháu nói thật, không đùa."
Chúng Thời Giang nằm dựa lưng vào ghế sô pha, thở dài tuyên bố: "Nếu phải nằm viện một tháng thì thà để cậu chết đi còn hơn."
"Cậu nhất định phải nhập viện."
Chúng Thời Giang lắc đầu chống đối: "Chết cũng không vào viện."
Vẻ mặt nghiêm trọng nãy giờ của Chúng Thanh Phong biến mất, và được thay thế bằng một nụ cười.
Anh nhìn cậu mình hỏi: "Cậu không vào viện làm sao các bác sĩ thực hiện được phẫu thuật ghép thận cho cậu chứ?"
Đúng như dự đoán của Chúng Thanh Phong, khi nhận được tin đã tìm được người hiến thận có các chỉ số tương thích có thể hiến thận cho mình, Chúng Thời Giang vui như Tết.
Anh cười không ngậm được mồm.
"Cuối cùng trời Phật cũng độ cậu rồi!"
Tuy chưa thực hiện phẫu thuật nhưng Chúng Thời Giang cảm thấy mình giống như đã được sinh ra lần thứ hai.
Vậy là anh sẽ không chết.
Anh sẽ tiếp tục được sống.
Chúng Thời Giang chắp hai tay trước ngực, lẩm bẩm: "Cảm ơn tổ tiên nhà họ Chúng đã phù hộ độ trì cho con."
Thấy cậu vui, trong lòng Chúng Thanh Phong cũng rất vui.
Anh cũng âm thầm cảm ơn số phận vì đã để các chỉ số của hai cậu cháu phù hợp, có thể hiến thận cho nhau.
Đột nhiên Chúng Thời Giang quay sang nhìn Chúng Thanh Phong hào hứng hỏi: "Người hiến thận cho cậu là ai vậy?"
Chúng Thanh Phong trả lời một cách trôi chảy, giống như đã có sự chuẩn bị từ trước: "Theo quy định của pháp luật thì người hiến tạng sẽ không để lộ thông tin của mình cho người nhận tạng biết."
"Nhưng cậu muốn cảm ơn người ta."
Chúng Thanh Phong giả vờ tỏ ra lực bất tòng tâm: "Cháu đã bí mật dò hỏi và cho người điều tra rồi, nhưng vẫn không tìm được chút thông tin nào của người hiến thận hết."
Chúng Thời Giang xoa cằm, chau mày băn khoăn suy nghĩ: "Thần bí vậy sao? Rốt cuộc là thần thánh phương nào đã xuất hiện, ban cho cậu ân huệ được tái sinh thêm lần nữa đây?"
Chúng Thanh Phong không muốn Chúng Thời Giang biết việc mình chính là người hiến thận vì có lý do riêng.
Anh muốn sau này cậu cứ sống vô tư, không phiền muộn, mà không phải cảm thấy mang ơn minh.
"Theo cháu nghĩ, cậu không cần phải quá lăn tăn về việc này đâu."
Chúng Thời Giang xua tay, cố chấp nói: "Không được! Không được! Cậu nhất định phải tìm cho ra người này."
"Lỡ như người ta muốn làm việc tốt mà không cần báo đáp, không muốn chúng ta tìm gặp thì sao?"
"Nghe cũng có lý! Nhưng dù thế nào cậu cũng phải tìm bằng được ân nhân của mình."
Với bản tính ngang bướng, cố chấp của Chúng Thời Giang thì Chúng Thanh Phong nghĩ rằng anh cần phải tìm một nhân vật "thế thân"
để làm hài lòng cậu của mình rồi.
"Bao giờ chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật ghép thận?"
Chúng Thời Giang hỏi.
Chúng Thanh Phong đảm bảo với cậu rằng: "Cháu sẽ sắp xếp để cuộc phẫu thuật được diễn ra trong thời gian sớm nhất."
Sau khi cân nhắc nguyện vọng hiến thận của Chúng Thanh Phong và phương án an toàn cho cả người hiến và người nhận, hội đồng ghép thận do ban giám đốc bệnh viện Đại học Y thành phố Hà Nội chỉ đạo đã quyết định lấy thận bên phải, cũng là quả thận tốt hơn của Thanh Phong để ghép cho Chúng Thời Giang.