Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 168: Cứu nguy




Sau vụ Trương Mỹ Vân liều mạng, đơn thương độc mã tới nhà kho để hoang ở ngoại thành cứu Trương Bá Thái, Chúng Thanh Phong đã sai Võ Quế Sơn đi điều tra.
Kết quả thu được không ngoài dự đoán của anh.
Gia sản của nhà họ Trương đều đã đội nón ra đi vì thói nghiện cờ bạc, lô đề của cậu quý tử.
Do đó họ không còn khả năng trả món nợ 200 triệu kia giúp con trai.
Khi Trương Bá Thái lâm nguy, tới cầu cứu Trương Cẩm Đan cô ta chẳng những từ chối giúp đỡ mà còn dửng dưng coi như không quen biết.
Chỉ có duy nhất Trương Mỹ Vân, tuy ngoài miệng nói không giúp nhưng khi vừa nhận được ảnh Trương Bá Thái bị bắt cóc, cô đã không ngần ngại nguy hiểm, sẵn sàng ra tay cứu giúp anh trai.
Chúng Thanh Phong cũng không hiểu vì sao Trương Mỹ Vân sinh ra và lớn lên trong một gia đình ô hợp như vậy, mà dường như cô chẳng chịu chút ảnh hưởng nào tự họ.
Lẽ nào trường hợp của Trương Mỹ Vân chính là minh chứng cho câu nói: "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?"
Nhận thấy lời nói của mình không tác động được tới Chúng Thanh Phong nên Trương Cẩm Đan nhanh chóng chuyển đổi chiến thuật.
Cô ta không tin Thanh Phong sẽ kháng cự lại được trước gương mặt đẹp hoàn hảo, cũng như thân hình đồng hồ cát nóng bỏng của mình.
Trái ngược với suy nghĩ tự luyến của Trương Cẩm Đan, Chúng Thanh Phong không hê cảm nhận được sức hút cũng như sự quyến rũ từ cô ta.
Anh cho răng mình cần phải tránh xa người phụ nữ đầu óc nông cạn, bụng đầy một bộ tâm cơ như Trương Cẩm Đan.
Trong lòng Chúng Thanh Phong âm thầm cầu mong Võ Quế Sơn hãy nhanh chóng xuất hiện, đưa anh rời xa người phụ nữ sặc mùi silicon này càng sớm càng tốt.
Để kéo gần khoảng cách với Chúng Thanh Phong, lẽ dĩ nhiên Trương Cẩm Đan không từ mánh khoé nào.
Cô ta giả vờ nói với anh: "Thanh Phong, cà vạt của anh bị lệch rôi.Để em chỉnh lại giúp anh nhé."
Chưa nhận được sự đồng ý từ Chúng Thanh Phong, Trương Cẩm Đan đã nhoài người về phía trước, vươn tay định nắm lấy cà vạt của anh.
Thế nhưng Chúng Thanh Phong đã né người sang một bên, khiến Trương Cẩm Đan mất đà ngã sõng soài xuống vỉa hè trước sự chứng kiến của những người xung quanh.
Trương Cẩm Đan siết chặt tay lại thành nắm đấm.
Chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy bị sỉ nhục như lúc này.
Mặc dù chẳng ưa gì Trương Cẩm Đan nhưng việc cô ta bị ngã cũng do một phần trách nhiệm của Chúng Thanh Phong.
Bởi vậy, anh miễn cưỡng hỏi thăm: "Cô có sao không?"
Tuy trong lòng Trương Cẩm Đan thật sự muốn táng thẳng vào gương mặt đẹp trai hoàn mỹ của Chúng Thanh Phong mấy cái cho bð tức, nhưng vì tương lai sau này cô ta đành phải bấm bụng nhẫn nhịn.
Cẩm Đan lắc đầu nói: "Em không sao!"
Dứt lời Trương Cẩm Đan chống tay ngồi dậy.
Đột nhiên, mặt cô ta nhăn nhó giả bộ đau đớn: "Chân em đau quá.Em không tự đứng dậy được.Anh có thể đỡ em dậy được không?"
Trương Cẩm Đan chìa tay về phía Chúng Thanh Phong, chờ đợi anh đỡ mình đứng dậy.
Lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, cũng từng gặp qua bao kiểu người nhưng hôm nay đúng là Trương Cẩm Đan đã giúp Chúng Thanh Phong được mở mang tâm mắt.
Thấy Chúng Thanh Phong vẫn đứng im, không nhúc nhích Trương Cẩm Đan rên rỉ: "Chân của em...đau quá..."
Chúng Thanh Phong đang lưỡng lự xem mình có nên đáp ứng yêu cầu của Trương Cẩm Đan hay không, thì từ đâu một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, bụng bia, đầu hói lạch bạch chạy tới ân cần hỏi han: "Cô gái, cô không sao chứ?"
Vừa nhìn thấy người đàn ông, Trương Cẩm Đan đã sợ khiếp vía.
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không sao! Không sao!"
Người đàn ông tỏ ra vô cùng nhiệt tình: "Vừa rồi tôi nghe thấy cô bảo là chân cô bị đau.Để tôi đỡ cô dậy nhé."
"Không cần đâu!"
Mặc cho Trương Cẩm Đan từ chối, người đàn ông vẫn đỡ cô ta dậy.
Cẩm Đan bực bội đẩy người đàn ông ra.
"Ông nghe không hiểu à? Tôi đã bảo là không cần rồi..."
Người đàn ông xị mặt xuống, trông rất đáng thương.
Ông ta làu bàu trong miệng: "Đúng là làm phúc phải tội.
Thanh niên bây giờ tệ thật đấy, gặp khó khăn được người ta giúp đỡ đã không cảm ơn thì chớ lại còn măng chửi ngược lại người ta nữa..."
Trương Cẩm Đan trừng mắt lườm người đàn ông.
Nếu không phải Chúng Thanh Phong đang đứng ngay cạnh đó thì hôm nay người đàn ông này đã bị cô ta tế cho một bài ù đặc cả hai tai rồi.
Người đàn ông phủi tay, quay lưng bỏ đi với thái độ khó chịu ra mặt.
Khi chỉ còn lại hai người, Trương Cẩm Đan tỏ vẻ nũng nịu với Chúng Thanh Phong: "Hình như chân em bị bong gân rôi, anh có thể đỡ em được không?"
Nhìn thấy Võ Quế Sơn lái chiếc ô tô quen thuộc đi tới, Chúng Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Anh quay sang lịch sự nói với Trương Cẩm Đan: "Tôi có việc phải đi rồi.
Cô nhờ người khác nhé."
Không đợi Trương Cẩm Đan có cơ hội trả lời, Chúng Thanh Phong liên lên ô tô đi mất.
Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Trương Cẩm Đan đang giậm chân vì giận dữ, Võ Quế Sơn và Chúng Thanh Phong đập tay ăn mừng với nhau.
"Anh thấy màn cứu nguy vừa rồi của em có xuất sắc không?"
Võ Quế Sơn hỏi.
"Người đàn ông trung niên đó cũng là do cậu sắp xếp à?"
Võ Quế Sơn giơ hai ngón tay lên nói: "Chỉ một cảnh kéo dài mấy phút thế thôi mà em phải bỏ ra 2 lít đấy."
"Cuối tháng sẽ cộng thêm vào tiên lương cho cậu."
Lúc này Chúng Thanh Phong mới quay sang nhìn Võ Quế Sơn, và phát hiện ra vết bầm tím trên mặt trợ lý của mình.
Anh giơ ngón tay trỏ chỉ lên má bên trái của mình rồi hỏi: "Va vào cái gì hả?"
"Va phải hai thằng côn đồ chứ va phải cái gì nữa anh."
Nghe Võ Quế Sơn nói vậy, Chúng Thanh Phong tức giận: "Bọn chúng dám động tay động chân với cậu sao?"
Võ Quế Sơn kể lể với vẻ oan ức: "Còn không phải vì kéo dài thời gian để anh và Xuân Quang rời khỏi nhà tang lễ nên em mới bị chúng nó tẩn?"
"Có bị thương ở đâu nữa không?"
Võ Quế Sơn ngúng nguẩy đáp: "Thật ra lúc đó thăng béo ra tay bất ngờ nên em mới bị dính chưởng thôi.
Chứ anh nghĩ người như em dễ gì để người khác xuống tay với mình?"
Làm việc chung với nhau đã nhiêu năm, đương nhiên Chúng Thanh Phong hiểu Võ Quế Sơn là người nếu có thể sẽ dùng miệng để giải quyết vấn đề, trong trường hợp bất khả kháng mới phải động tay động chân.
"Không sao là tốt rồi!"
"Thân thể có thể xem như lành lặn, nhưng chúng nó bắt em phải bôi thường, nên đang viêm màng túi trầm trọng đây."
Chúng Thanh Phong hiểu ý của Võ Quế Sơn, vừa rút ví ra vừa hỏi: "Chúng nó bắt cậu bồi thường bao nhiêu?"
Võ Quế Sơn giơ hai ngón tay lên.
"200 nghìn?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"2 triệu! Nhưng anh có lòng cho thêm thì em cũng không từ chối đâu."
Chúng Thanh Phong lấy hết tiền mặt trong ví định đưa cho Võ Quế Sơn thì chợt nhớ tới lời Trương Mỹ Vân nói tối hôm qua.
Anh đưa cho trợ lý của mình 2 triệu tiên bôi thường bọn tay chân của Ngô Chí Kiên, và 500 nghìn tiền thuê người đàn ông trung niên vừa rồi đỡ Trương Cẩm Đan dậy.
Còn thừa bao nhiêu tiên, Chúng Thanh Phong cất hết vào ví.
Hành động bất thường của Chúng Thanh Phong khiến Võ Quế Sơn thắc mắc: "Hôm nay anh bị thân keo kiệt nhập hay sao..."
Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Võ Quế Sơn, anh nhắc lại lời của Trương Mỹ Vân: "Cậu nghĩ tiên là lá, chỉ cân mang bao tải ra vặt về rồi tiêu à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.