Chúng Thanh Phong cứng người, gượng gạo đáp lại theo phép lịch sự tối thiểu: "Chào chị!"
Bà Thu Hường vồn vã, sấn sổ lao tới định động tay động chân với Chúng Thanh Phong nhưng anh đã nhanh nhẹn né được.
Thấy Thanh Phong tránh mình như tránh tà, bà ta xị mặt xuống, buồn bã: "Thấy chị em không vui à?"
Thú thật vừa nhìn thấy bà Thu Hường là Chúng Thanh Phong đã muốn quay đầu chạy tám nghìn km rôi, làm gì còn tâm trạng để mà vui hay buôn nữa.
"Em trai! Em chuẩn bị đi làm à?"
Chúng Thanh Phong miễn cưỡng trả lời: "Đúng vậy!"
"Em trai! Hôm nay xe chị bị hỏng, em có thể cho chị đi nhờ một đoạn được không?"
Vừa nói bà Thu Hường vừa lắc lư người khiến đôi gò bồng đảo như muốn nhảy ra khỏi cổ áo.
Chúng Thanh Phong chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng Trương Mỹ Vân vang lên đầy quả quyết: "Không được!"
Nhìn về phía trước, thấy Trương Mỹ Vân đang tiến về phía mình Chúng Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.
Cô đúng là vị cứu tinh của anh.
Bà Thụ Hường quay người lại, nhìn Trương Mỹ Vân với ánh mắt tóe lửa.
Bà ta thắc mắc: "Không phải cô đã đi làm rồi à?"
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười, đủng đỉnh đáp: "Chuẩn bị bước chân lên ô tô thì chợt một luồng linh cảm xuất hiện, báo cho tôi biết chồng mình bị một bà cô U 70 quấy rối.
Thế nên tôi đành phải quay lại để giải cứu anh ấy."
Bà Thu Hường thật sự chẳng ưa gì Trương Mỹ Vân.
Người đâu đã tâm thường, lại còn ăn nói vô duyên.
"Trẻ trâu như cô, tôi không thèm chấp."
Trương Mỹ Vân cũng không phải dạng vừa.
Một khi đã vào vai ác là phải diễn cho tới bến luôn.
Cô khoanh hai tay trước ngực, nói một tràng như bắn súng liên thanh: "Bà cô à, làm ơn tém tém lại giùm tôi đi.
Cô đang theo dõi vợ chồng chúng tôi đúng không? Cô có biết hành động đó là xâm phạm đời tư bất hợp pháp, và chúng tôi có quyền đâm đơn kiện cô ra toà không?"
"Cô...
cô đừng gắp lửa bỏ tay người.
Nói có sách, mách có chứng.
Chứng cứ đâu mà cô nói tôi theo dõi cô?"
Bà Thu Hường quay sang nói với Chúng Thanh Phong: "Em trai, chị bị oan...
chị không hề theo dõi em.
Tất cả chỉ là tình cờ thôi."
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười khẩy: "Tình cờ có tính toán à?"
"Cô đừng được đằng chân lân đằng đầu.
Đừng có thấy tôi hiền lành mà bắt nạt nhé."
Trương Mỹ Vân bịa chuyện như thật: "Hệ thống camera nhà chúng tôi đã ghi lại được cảnh bà cô lén lút nấp sau lùm cây, dùng ống nhòm theo dõi vợ chồng tôi rồi.
Ra toà cô có chối đăng trời nhé."
Bà Thu Hường có tật giật mình.
Nghe Trương Mỹ Vân nói vậy, bà ta không còn hung hăng như trước nữa.
"Tôi...
tôi...
không theo dõi cô."
"Vậy cô theo dõi chồng tôi đúng không?"
Bà Thu Hường lúng túng: "Tôi...
tôi...
tôi..."
"Cô theo dõi chồng tôi chính là xâm phạm đời tư của anh ấy."
Trương Mỹ Vân sắc bén kết luận.
Bà Thu Hường giải thích: "Tôi...
tôi chỉ muốn biết khi nào cậu ấy đi làm để đi nhờ xe thôi mà."
"Nếu vậy cô có thể xuất hiện và đưa ra lời đề nghị đàng hoàng, thay vì lén lút trốn sau bụi cây rôi dùng ống nhòm nhìn trộm như lúc nãy."
Bà Thu Hường im lặng, không biết phải nói gì trong hoàn cảnh này.
Vì những điều Trương Mỹ Vân nói hoàn toàn đúng đản.
Từ khi Trương Mỹ Vân xuất hiện, Chúng Thanh Phong chỉ việc đứng đằng sau cô gật gù phụ hoạ chứ không phải nói bất cứ câu nào.
Gặp phải đối thủ cứng như Trương Mỹ Vân, bà Thu Hường không thể đem vũ khí sắc bén của mình, chính là tiền ra để đàm phán.
Biết bà Thu Hường ghét bị gọi là cô, xưng cháu nhưng Trương Mỹ Vân vẫn cứ xưng hô như vậy.
Cô nói với thái độ cứng rắn, quyết không nhân nhượng: "Đây là lần đầu, nể tình hàng xóm láng giềng nên cháu sẽ bỏ qua cho cô.
Nhưng nếu hành động ngày hôm nay còn tái diễn một lần nữa thì hẹn cô lên phường uống nước chè nhé."
Bà Thu Hường đổi giọng, ngọt nhạt với Trương Mỹ Vân: "Tôi...
tôi biết rồi.
Vậy lần này hai người cho tôi đi nhờ xe được không?"
"Xin lỗi cô, tính sở hữu của cháu cao hơn người bình thường, nên ngoài cháu ra không người phụ nữ nào được lên xe của chồng cháu hết."
Bà Thu Hường vẫn cố nài nỉ: "Tôi chỉ đi nhờ một đoạn ngắn thôi mà."
Trương Mỹ Vân thể hiện mình là một người vợ quân phiệt ghê gớm: "Cho dù cô chỉ mở cửa lên xe ngồi một giây rồi xuống ngay cũng không được, chứ đừng nói là đi chung với chúng cháu một đoạn đường."
"Em gái, sao phải khó khăn với chị như vậy chứ?"
Trương Mỹ Vân nói như đang vỗ thẳng vào mặt bà Thu Hường: "Thời buổi này, một mét vuông có tám con hồ ly tinh, chỉ cần sểnh ra một cái là từ đâu nó nhảy ra cướp chồng người ta rôi.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh cô ạ."
Trương Mỹ Vân khoác tay Chúng Thanh Phong một cách hết sức tự nhiên.
Cô tiếp tục nói: "Chồng cháu vừa đẹp trai, vừa thông minh lại có tiên.
Ngu gì không quản để đứa khác giật mất à? Cháu nói vậy có phải không cô?"
Mặt bà Thu Hường tái đi vì giận.
Bà ta chưa từng bị ai sỉ nhục như thế này.
"Em gái à, chị không tiếp cận chông em vì tiền.
Bởi vì tiên chị tiêu còn không hết mà..."
Bà Thu Hường đính chính lại.
"Cô có nhiều tiền hay ít tiên là việc của cô.
Không liên quan gì tới vợ chồng cháu.
Cô muốn khoe thì tìm người khác, chúng cháu không có nhu cầu muốn biết."
Trương Mỹ Vân vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay Chúng Thanh Phong giục.
"Đi thôi anh, kẻo lát nữa tắc đường lại muộn giờ làm."
Bà Thu Hường ngước nhìn về phía Chúng Thanh Phong, vẻ mặt tội nghiệp: "Em trai...
em nỡ lòng nào để chị đứng bơ vơ một mình thế này..."
Hôm nay Chúng Thanh Phong tình nguyện lùi lại phía sau, nhường toàn bộ sân khấu cho Trương Mỹ Vân tỏa sáng.
Anh vào vai một người chồng nghe lời vợ rắm rắp.
Thanh Phong nhún vai tỏ vẻ bất lực: "ý vợ tôi là ý trời."
"Em trai à!"
Trương Mỹ Vân nóng máu, trừng mắt liếc xéo Bà Thu Hường: "Này cô, đừng bao giờ để cháu nghe thấy cô gọi chồng cháu là em trai này, em trai kia một lần nữa."
"Tội nghiệp em tra..."
Từ "trai"
chưa kịp thoát ra khỏi môi, thì chợt nhớ tới lời Trương Mỹ Vân lúc trước bà Thu Hường bèn dừng lại.
Đúng lúc đó, Võ Quế Sơn lái xe tới đón Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân đi làm.
"Lên xe đi anh!"
Trương Mỹ Vân giục.
Chúng Thanh Phong ngoan ngoãn cun cút làm theo lời Trương Mỹ Vân.
Bà Thu Hường vẫn chưa chịu buông tha cho họ: "Hai em nhất định không cho chị ngôi nhờ xe thật sao?"
Trương Mỹ Vân trả lời dứt khoát: "Không! Cô đi bộ ra ngoài đường mà đón taxi."
Sau đó Trương Mỹ Vân lạnh lùng bước lên xe.
Võ Quế Sơn khởi động xe rồi phóng đi trước sự bẽ bàng của Bà Thu Hường.
Bà ta đã nói hết nước hết cái như vậy rồi mà Mỹ Vân vẫn không chút nể nang, thẳng thừng từ chối.
Bà Thu Hường uất hận giậm chân bình bịch.
Tiếng gót giây nện xuống đường cộp cộp.
"Đúng là người phụ nữ độc ác, lòng dạ sắt đá..."
Trên đường tới tập đoàn Tân Thế Giới, Chúng Thanh Phong không tiếc lời khen ngợi Trương Mỹ Vân: "Vừa rồi em rất ngâu đấy."
"Em lại thấy mình giống sư tử Hà Đông, quản chồng không lối thoát hơn."
Chúng Thanh Phong cười.
Anh nói vu vơ: "Người đàn ông nào được làm chồng em chính là diễm phúc của người đó."
Vừa lái xe, Võ Quế Sơn vừa dỏng tai lên hóng hớt: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?"
Cả Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân cùng đồng thanh đáp: "Không có gì!"
Chúng Thanh Phong lén nhìn cô gái đang ngồi ở ghế bên cạnh.
Cô mạnh mẽ, thông minh và quyết liệt.
Người phụ nữ giống như cô, nếu muốn hạnh phúc nhất định phải tìm được một người đàn ông thấu hiểu cô, bao dung và rộng lượng.