Ông Trương Bá Tùng nhận thấy không khí sặc mùi thuốc súng giữa Trương Mỹ Vân và Trương Cẩm Đan nên phải ra mặt can thiệp: "Lâu rồi mới có dịp cả nhà đoàn tụ thế này.Hai chị em mỗi đứa bớt một câu đi.Từ nhỏ tới lớn lần nào gặp nhau là cãi lộn lân đấy.Cãi hơn hai mươi năm rồi mà chưa thấy chán à?"
Trương Cẩm Đan tỏ thái độ khinh khỉnh, coi thường Trương Mỹ Vân ra mặt: "Con mà thèm cãi nhau với nó à?"
Nếu không có người lớn ở đây thì Trương Mỹ Vân đã nhào vào cho Trương Cẩm Đan mấy cái bạt tai rồi.
Từ đầu tới chân Trương Cẩm Đan đều đã qua trùng tu, đẹp đâu chẳng thấy chỉ thấy đơ cứng, thiếu tự nhiên.
Ngoài tài cua trai ra thì cũng chẳng có tài năng gì nổi bật.
Ấy vậy mà lúc nào chị ta cũng tự cao, tự đại, kiêu căng ngạo mạn, coi mình là trung tâm của vũ trụ.
Trong suốt bữa ăn, mặc dù ông Bá Tùng và bà Nguyễn Ngọc Linh đã nhiều lần nhắc nhở nhưng Trương Cẩm Đan vẫn không ngừng cà khia, mỉa mai Trương Mỹ Vân.
Bỏ ngoài tai những lời Trương Cẩm Đan nói, Trương Mỹ Vân chỉ lặng lẽ ăn, chẳng buồn bật lại.
Trương Mỹ Vân biết Trương Cẩm Đan không hài lòng với sự xuất hiện của cô.
Nếu không phải vì bà Nguyễn Ngọc Linh mời quá nhiệt tình thì cô cũng chẳng muốn ngồi chung bàn ăn với họ.
Đã lâu không gặp nhưng mỗi lần gặp Trương Mỹ Vân lại cảm thấy không ưa mẹ đẻ của mình.
Đó là một người đàn bà sống không biết điều, ích kỉ và thô lỗ.
Bố của cô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Đàn ông nhưng nhu nhược, không có chính kiến, vợ nói gì nghe đấy.
Nói chung, theo Mỹ Vân thấy thì bố mẹ cô đúng là một cặp trời sinh, đôi lứa xứng đôi.
Trương Mỹ Vân ăn gần xong thì bà Nguyễn Ngọc Linh thủ thỉ: "Mỹ Vân này, thực ra hôm nay bố mẹ và chị gọi con tới đây là muốn nhờ con một việc."
Cuối cùng mẹ cô cũng đề cập tới mục đích chính rôi đây, Trương Mỹ Vân nhếch môi cười nhạt.
Trương Mỹ Vân uống ngụm nước lọc rồi khoan thai nói: "Mẹ cứ nói tiếp đi ạ."
Bà Nguyễn Ngọc Linh vừa nói vừa sụt sùi, rút tờ giấy ăn lau những giọt nước mắt tưởng tượng: "Con cũng biết hoàn cảnh gia đình ta rồi đấy, sau khi Bá Thái sa vào con đường lô đê, cờ bạc thì của cải cứ thế đội nón ra đi.Bây giờ trong nhà chẳng còn thứ gì đáng giá nữa.Ngay tới xe ô tô cũng đã bán, sổ đỏ phải mang đi cảm ngân hàng."
Nghe bà Nguyễn Ngọc Linh trình bày dài dòng, Trương Mỹ Vân sốt ruột nói: "Những chuyện này con đã nghe anh Bá Thái kể hết rồi.Tóm lại, bố mẹ muốn con giúp gì đây?"
Trương Cẩm Đan trợn trừng mắt lên nhìn Trương Mỹ Vân: "Mày ăn nói với bố mẹ thế đấy à?"
"Em thấy mình chẳng hỗn hào, bố láo gì với bố mẹ cả.Chị có ý kiến gì à?"
"Con mất dạy!"
Lần này Trương Mỹ Vân không nhịn nữa, cô chẳng ngán gì mà không bật lại Trương Cẩm Đan: "Chị không dạy dỗ em được ngày nào, chị không có tư cách nói với em câu đó."
Trương Cẩm Đan tức phát điên lên, định cầm cốc nước trên mặt bàn hất vào mặt Trương Mỹ Vân, nhưng bà Nguyễn Ngọc Linh đã phát hiện ra ý đồ của Cẩm Đan nên đã kịp thời giữ tay con gái lại.
"Thì ra đây là thành ý của mọi người khi muốn nhờ người khác giúp đỡ.Xin lỗi bố mẹ, thành ý này con không nhận được."
Nói xong Trương Mỹ Vân đứng dậy, câm túi xách định bỏ đi thì ông Bá Tùng ngăn lại: "Con cũng biết tính chị con hơi nóng nảy, nhưng nó thật lòng không có ác ý với ai bao giờ."
Điều này ông Trương Bá Tùng không cần nói đỡ cho Trương Cẩm Đan thì Trương Mỹ Vân cũng hiểu rõ tính khí chị mình như lòng bàn tay.Cái mà bố cô nói là "không có ác ý"của Trương Cẩm Đan ngày bé Trương Mỹ Vân đã được lĩnh hội đủ rồi.
Bà Nguyễn Ngọc Linh cũng hùa vào với ông Trương Bá Tùng: "Bố con nói phải đấy, con cũng biết Cẩm Đan là kiểu người khẩu xà tâm Phật.
Miệng thì lúc nào cũng đối chọi với con, nhưng thật ra trong lòng Cẩm Đan luôn thương con nhất."
Trương Mỹ Vân định nói thương cái xương chẳng còn, nhưng cho dù cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng không địch lại được khả năng ăn nói của bố mẹ mình.
Thế nên Mỹ Vân đành chọn giải pháp giữ im lặng.
Nghĩ là lời nói của mình đã khiến Trương Mỹ Vân phần nào cảm động nên bà Nguyễn Ngọc Linh tiếp tục: "Chẳng là sắp tới Cẩm Đan muốn xin vào làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới, con lại là chỗ thân quen với phó chủ tịch tập đoàn, con có thể nói tốt vài câu về chị trước mặt phó chủ tịch được không?"
Trương Mỹ Vân nghĩ thầm trong bụng: "Hừ, định tìm cách tiếp cận với Thanh Phong à? Không có cửa đâu."
Nhân đà này, ông Trương Bá Tùng thừa thắng xông lên, mặt dày đề nghị Trương Mỹ Vân: "Con có thể cho bố mẹ mượn 2 tỷ để mua ô tô cho Cẩm Đan đi lại cho tiện không?"
Giờ thì Trương Mỹ Vân đã có thể nhìn thấu được tình cảm mà những người cô vẫn coi là người thân dành cho mình rồi.
Họ đon đả, ngọt nhạt với Trương Mỹ Vân khi cô có giá trị lợi dụng, ngược lại họ sẽ chẳng coi cô ra cái thá gì.
Người thân của Mỹ Vân còn thực dụng và vô tình với cô hơn cả người ngoài.
Thấy Trương Mỹ Vân im lặng, cả nhà cùng nín thở chờ đợi câu trả lời từ cô.
Trương Mỹ Vân mở túi xách, lấy ra hai triệu đặt lên bàn để thanh toán cho bữa ăn cùng gia đình vừa rồi.
Sau đó cô quay sang nhìn mọi người, thẳng thừng từ chối: "Việc mọi người nhờ, con không thể giúp được.Thứ nhất, chuyện tuyển nhân viên cấp thấp vào làm việc tại tập đoàn Tân Thế Giới không thuộc trách nhiệm quản lý của anh Phong.Thứ hai, con còn không có tiền để mua ô tô đi thì lấy tiền đâu ra cho người khác mượn mua ô tô."
Trình bày xong ý kiến của mình, Trương Mỹ Vân xoay người đi thẳng trong sự bực bội, tức tối của các thành viên trong gia đình.
Cô còn chưa ra đến cửa đã nghe tiếng Trương Cẩm Đan nói xấu mình: "Con đã bảo rồi mà bố mẹ không chịu nghe.Giờ nó từ quạ hoá thành chim công rồi nên chẳng coi ai ra gì đâu.Giờ bố mẹ thấy mang nhục chưa?"
Bà Nguyễn Ngọc Linh trách móc Trương Cẩm Đan: "Cũng tại con cơ, đã dặn từ nhà là phải nhún nhường, xuống nước với nó rồi mà không nghe."
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười chua xót.
Người thân của cô cũng chỉ tới vậy mà thôi.
Trương Mỹ Vân book xe xong, đang định rời khỏi nhà hàng thì nhận được tin nhắn của Chúng Thanh Phong: "Mua một phần cơm gà rồi mang về tập đoàn cho anh."
Trương Mỹ Vân đọc đi đọc lại tin nhắn không dưới năm lần.
Thanh Phong đang nhờ cô hay đang ra lệnh cho cô vậy? Có ai lại đi nhờ người khác giúp đỡ với thái độ hách dịch như vậy không? Trương Mỹ Vân bực mình định không nhắn trả lời, nhưng bỏ điện thoại vào túi xách rôi chẳng hiểu thế nào lại móc ra.
Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím.
Chỉ vài giây đã soạn xong tin nhắn: "Em bận rồi.Anh nhờ trợ lý mua cho."
Chúng Thanh Phong lập tức trả lời: "Trợ lý đi vắng rồi."
"Vậy anh order người ta ship cho."
Trương Mỹ Vân nhắn lại.
Chúng Thanh Phong đáp: "Không! Thích ăn cơm em mua."
Tin nhắn của anh chỉ có sáu ký tự thôi, nhưng cô đọc phải mất hơn một phút.
Đọc đi đọc lại.
Đọc ngược rồi đọc xuôi.
Trương Mỹ Vân đọc thành tiếng: "Không! Thích ăn cơm em mua."
Ở đâu ra cái kiểu ngang ngược như vậy chứ? Cho nhịn đói khỏi ăn luôn.