Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 61: Còn giả bộ thanh cao cái nỗi gì




Mọi chuyện xảy ra vào đêm nay có hơi vượt qua phạm vi chịu đựng của cô.
Cô có thể cảm nhận được Hoäc Kình không còn là người con riêng trầm mặc ít nói năm nào của nhà họ Hoäc nữa.
Anh ta thay đổi quá nhiều, vừa sâu xa khó hiểu, vừa khiến người khác thấy sợ hãi.
Không biết tại sao, có lẽ vì tình bạn trước kia của hai người mẹ nên khi Hoäc Kình xuất hiện, Dư Kiều vô thức lại thấy hơi bất an.
Cô có một dự cảm là dù Hoäc Kình biến thành người thế nào thì anh ta vẫn mãi là người anh chiều chuộng và bảo vệ cô của năm nào.
“Dư Kiều”.
Đột nhiên có tiếng gọi vang lên ở phía sau, Dư Kiều ngoảnh lại.
Có hai cô gái nhìn cô chăm chăm: “Không phải cô đang quen với học trưởng Tống Vấn à? Tại sao còn lén lút qua lại với người đàn ông khác sau lưng anh ấy, cô có biết xấu hổ không hả?”
Dư Kiều chẳng buồn giải thích với họ mà quay người định bỏ đi.
Một cô gái để tóc dài trong số đó đã kéo tay cô lại: “Cô còn giả vờ giả vịt à? Chúng tôi đang nói
chuyện với cô đấy, điếc hử?”, Dư Kiều ngước lên nhìn họ, sau đó hất tay cô gái kia ra rồi bước tiếp.
Cô gái kia tức đến run người nên đã kéo tóc Dư: Kiều: “Còn giả bộ thanh cao cái nỗi gì? Dư Kiều, tôi nói cho cô biết, cô mà dám lừa gạt tình cảm của anh Tống Vấn thì tôi không tha cho cô đâu!”
“Bỏ... tay ral”
“Không, giờ tôi phải gọi cho học trưởng, để anh ấy thấy rõ bộ mặt đê tiện của cô...”
Dư Kiều giơ tay nắm lấy cổ tay của cô gái kia, từ nhỏ cô đã làm việc nhà, hơn chục tuổi đã đi làm thuê kiếm tiền đóng học nên tuy trông mỏng manh yếu đuối, nhưng thật ra sức lực lại rất khoẻ.
“Đau... cô bỏ tay tôi ral”, cô gái kia đau đến cau mày, nhưng Dư Kiều càng tăng thêm lực hơn nên cô ta đành buông tóc cô ra.
Dư Kiều cũng buông tay theo: “Tôi... không... không có... yêu đương gì... với học trưởng Tống cả”.
Dư Kiều nói xong thì quay người đi luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.